Rất nhiều các cuộc cách mạng đã xảy ra kể
từ sau Chiến Tranh Lạnh với những kết quả rất trái ngược: nền dân chủ của Nam
Hàn và Đài Loan trở nên vững chắc; tại Miến Điện, Tunesia, Brazil, Argentina,
Ukraine còn bấp bênh; Ai Cập thất bại trong khi Syrie và Lybia thành hai tấm
thảm kịch nhân loại. Mỗi quốc gia đều có hoàn cảnh chính trị và lịch sử khác
nhau nhưng thiết tưởng chúng ta cũng cần rút tỉa các bài học chuẩn bị cho quá
trình chuyển đổi tại Việt Nam
trong tương lai.
Hai nhà nghiên cứu Juan J. Linz và Alfred
Stepan [1] đưa ra nhận xét rằng dân chủ là một mô hình nhà nước cho nên chỉ tồn
tại trong một quốc gia. Ý tưởng tuy đơn giản nhưng mang áp dụng vào trường hợp
hiện thời của Syrie khi hai cánh Hồi Giáo Sunni, Shiite và sắc dân Kurd đều
muốn vẽ lại làn ranh giới khu vực thì không thể nào xây dựng thành công một nhà
nước dân chủ.
Một khi đã có sự thống nhất về quốc gia
thì vấn đề kế tiếp là dùng tiêu chuẩn nào để kết luận một cuộc cách mạng dân
chủ thành công hay thất bại? Hai tác giả đưa ra câu trả lời rằng tiến trình dân
chủ được xem như thành công một khi mọi thành phần trong xả hội đều đồng thuận
với quan điểm dùng nghị trường dân chủ làm phương thức duy nhất để giải quyết
mâu thuẫn.
Trong môi trường đó nhà nước không còn sợ
bị lật đổ bằng bạo lực. Đại đa số quần chúng chấp nhận rằng mọi thay đổi dù
nghiêm trọng thế nào đều phải được giải quyết thông qua tranh luận và lá phiếu.
Xã hội xây dựng được nề nếp và cơ chế để giải quyết tranh chấp trên nền tảng
hiến pháp và luật pháp. Nói một cách khác, ý thức dân chủ trở nên bình thường
như hơi thở của người dân và trong giới cầm quyền.
Linz-Stepan đưa ra năm điều kiện cần
thiết và hổ tương để nền dân chủ được hình thành và củng cố:
- Môi trường thuận tiện cho sự phát triển của xã hội dân
sự
- Môi trường lành mạnh cho các sinh hoạt chính trị
- Luật pháp được tôn trọng
- Nền hành chánh hiệu quả
- Kinh tế phát triển
Xã hội dân sự là tiếng nói quần chúng
nhằm thay đổi chính sách và nhà nước. Các hội đoàn dân sự thể hiện nguyện vọng,
huy động và tổ chức đám đông nên không thể thiếu vắng trong tiến trình dân chủ.
Những nhà cầm quyền độc tài đều muốn kiểm soát, đàn áp hay giết chết xã hội dân
sự (như phong trào sinh viên ở Hồng Kông 2014 và Thiên An Môn 1998), nhưng cũng
có lúc sẽ chùn tay (như tại Ba Lan Công Đoàn Đoàn Kết 1988, hay Ai Cập năm
2011) một khi phong trào dân sự được sự ủng hộ và tham gia của đông đảo quần
chúng kể cả đa số thầm lặng vốn gồm những người không thuộc một hội đoàn nào.
Sinh hoạt chính trị trở nên lành mạnh khi
có sự tham dự của nhiều đảng phái; quyền ứng cử và vận động tranh cử được tôn
trọng; liên minh giữa các đảng phái được thành hình trong và ngoài nghị trường;
quyền bày tỏ chính kiến, quyền biểu tình được bảo đảm. Mục tiêu nhằm tạo ra
điều kiện để dân chúng bầu chọn và giám sát nhà nước. Cần lưu ý rằng trong chế
độ độc tài xã hội dân sự nắm vai trò chống đối nhà cầm quyền, nhưng qua tiến
trình dân chủ thì xã hội dân sự phải góp phần xây dựng nhà nước bằng cách trao
và tạo tính chính đáng cho những đảng phái chính trị. Xã hội dân sự phải thoát
ra khỏi quan niệm tuyệt đối xem thỏa hiệp là xấu như trong thời kỳ đấu tranh để
tập quen dần với tương nhượng giữa các khối lợi ích và những khuynh hướng chính
trị vì đây chính là nền tảng của dân chủ.
Để củng cố nền dân chủ, phát huy xã hội
dân sự và những sinh hoạt chính trị lành mạnh thì luật pháp phải được tôn
trọng. Nền Pháp Trị không dựa vào đám đông mà đặt trên nền tảng Hiến Định, cho
nên chỉ sửa đổi Hiến Pháp trong các hoàn cảnh hết sức đặc biệt và thông qua đa
số tuyệt đối. Pháp luật còn phải được hổ trợ bởi ngành Tư pháp độc lập, các
pháp lệ (legal norms) và ý thức trong quần chúng.
Thể chế dân chủ một khi đã thành hình và
muốn ổn định phải xây đựng được bộ máy công quyền và an ninh hiệu quả. Vấn đề
này đặt biệt nghiêm trọng tại các nước cộng sản khi nền hành chánh, công an và
quân đội đều trở thành công cụ của đảng Cộng sản nên lúc xảy ra cuộc cách mạng
thì bị chống đối, giải tán hay tự rã. Mọi chính quyền dù độc tài hay dân chủ
vẫn cần đến guồng máy hành chánh để thu thuế và phân phối các lợi tức đến từ
thuế khoá như y tế, giáo dục, hưu trí cho dân chúng. Nhà nước dân chủ phải điều
hành được giới công chức và an ninh một cách hiệu quả thì mới thực thi được các
lời hứa hẹn và không mất dần hậu thuẫn trong quần chúng.
Điều kiện sau cùng cho nền dân chủ được
củng cố là kinh tế phải tăng trưởng. Dân chúng có thể chấp nhận tình trạng đời
sống khó khăn sau cách mạng nhưng họ phải tin rằng ngày mai tốt đẹp hơn hôm
nay. Quyền sở hữu đất đai và hợp đồng thương mại phải được tôn trọng; nhà nước
phải ngăn chận được các khối lợi ích độc quyền đầu cơ kinh tế và đầu cơ chính
trị. Bởi vì kinh tế khủng hoảng hay trì trệ kéo dài sẽ xoi mòn tính chính đáng
của nhà nước, đánh mất niềm tin trong dân chúng khiến tiến trình cải cách chính
trị và kinh tế chậm lại.
[1] Problems
of Democratic Transition and Consolidation: Southern Europe, South America, and
Post-Communist Europe, Aug 8, 1996 by Juan
J. Linz and Alfred Stepan
No comments:
Post a Comment