Báo Wall Street Journal ngày 05/30/2017 đã cho đăng một bài mang tên
“Nước Mỹ trước nhất không phải là nước Mỹ đơn độc”[1]
của Tướng H.R. McMaster (Cố vấn Hội đồng An ninh Quốc gia) và doanh nhân Gary
D. Cohn (Cố vấn trưởng về Kinh tế). Bài viết này gây nhiều phản ứng vì có thể
được xem như quan điểm chính thức của chính quyền Trump trong đó có đoạn:
“…thế giới không phải là “cộng đồng quốc tế” nhưng như một đấu trường nơi đó
các quốc gia, thành phần phi chính phủ và doanh nghiệp tranh giành ưu thế. Hoa
Kỳ tham dự vào diễn đàn này với sức mạnh vô địch về quân sự, chính trị, kinh
tế, văn hóa và giá trị nền tảng. Chúng ta chấp nhận thay vì chối bỏ thực tế
này”.[2]
Hiểu nôm na là hồn ai nấy giữ. Nhưng hai tác giả cho biết lập trường nói
trên không đồng nghĩa với Hoa Kỳ tự cô lập:
(Hoa Kỳ) “…quyết tâm bảo vệ và phát huy lợi ít cốt lõi của mình đồng thời
tăng cường hợp tác và siết chặc quan hệ với đồng minh và các nước bạn… Chúng ta
đòi hỏi nhiều nơi đồng minh và các nước bạn. Ngược lại nước Mỹ một lần nữa sẽ
là người bạn chân chính cho thân hữu, và đối thủ nguy hiểm nhất của kẻ thù…”[3]
Lập trường này không khác với câu người Việt thường nói: các quan hệ đều tạm
bợ, chỉ có quyền lợi quốc gia là trường tồn. Bài viết bị công kích dữ dội vì
đặt nhẹ “cộng đồng quốc tế” và “giá trị” (dân chủ, nhân quyền) vốn là hai nền
tảng của ngoại giao Mỹ từ sau Thế chiến thứ hai.
Nhưng ngược lại thế giới đã thay đổi rất nhiều từ sau Chiến tranh Lạnh. Trước
đây Tây phương dù có mua bán với khối Cộng sản nhưng không đủ để giúp Liên bang
Xô Viết tồn tại. Trái lại ngày nay Trung Quốc là đối tác kinh tế hàng đầu với
Âu-Úc-Nhật-Hàn-Ấn và Mỹ nên dù giao dịch với Hoa lục sẽ giúp Bắc Kinh mạnh hơn
về cả kinh tế, chính trị lẫn quân sự nhưng không nước nào chịu từ bỏ quyền lợi
mậu dịch thay vào đó trông chờ nơi Hoa Kỳ vừa chịu thâm thủng mậu dịch lại phải
chi trả bảo vệ “trật tự quốc tế” – cũng giống như Việt Nam đi giữa Mỹ-Trung vì
lợi ích. Việt Nam quen nghề bôi trơn nên khôn khéo “dâng” trước 15 tỷ USD kinh
doanh để Mỹ đổ xăng dầu cho tàu tuần tiễu biển Đông (nhưng đã hứa 15 tỷ thì
không thể chỉ bỏ ra 10 tỷ coi chừng ông Trump vốn rất sành sỏi với các lối mánh
mung trên thương trường).
Bài viết được đồng tác giả bởi một tướng lãnh và doanh nhân cho thấy quan
điểm của chính quyền Trump rằng kinh tế và an ninh như hai vấn đề luôn đi đôi
với nhau. Đấu trường (arena) nơi đây có thể so sánh với bàn cờ vây trong đó các
cường quốc như Bắc Kinh dùng áp lực đủ mặt về chính trị, thương mại, quân sự, tinh
học, v.v… nhằm chèn ép đối phương để đạt mục tiêu chiến lược. Lập trường này
khác với quan điểm của một số chuyên viên Tây Phương cho rằng các cường quốc
cần tách biệt những điểm xung khắc (địa chính trị, mậu dịch, nhân quyền…) để
cùng hợp tác trên các điểm đồng thuận (chống khủng bố, biến đổi khí hậu, thương
mại toàn cầu,…). Áp dụng vào Đông Á, thí dụ Hoa Kỳ sẽ không “bỏ” biển Đông, Đài
Loan để “được” Bắc Hàn và cán cân mậu dịch, trái lại Mỹ sẽ cò kè mặc cả cùng
một lúc trên mọi khía cạnh để dành được mối lợi lớn nhất (best deal) trong quan
hệ với Trung Quốc.
Rất nhiều người hy vọng đây chỉ là giai đoạn ngắn bất thường trong nền ngoại
giao Mỹ cho đến ngày ông Trump bị truất phế hay mãn nhiệm kỳ. Nhưng dù ông
Trump ăn nói sỗ sàng thực tế vẫn là Hoa Kỳ không đủ lực và dân chúng cũng không
muốn kéo dài việc cáng đáng làm sen đầm quốc tế. Các nhà ngoại giao Mỹ từng khó
ăn nói vì những cam kết trước đây khiến đối tác ù lì ỷ lại, nay ông Trump trắng
trợn đòi tiền! Những chính quyền sau này sẽ dựa vào tiền lệ sẵn có để thúc hối
các nước chia sẻ trách nhiệm bằng cách chi tiêu quốc phòng và sửa đổi mậu dịch
nhằm giúp nước Mỹ mạnh hơn.
No comments:
Post a Comment