Có lẻ ít
nước nào trên thế giới khích động nhiều tâm lý yêu ghét trái nghịch như Hoa Kỳ.
Biểu tình chống Mỹ, đốt cờ Mỹ không những xảy ra ở những nước địch như Iran,
Cuba, Bắc Hàn, mà còn tại các đồng minh thân thiết như Pháp, Đức, Nam Hàn, hay ngay
trong xứ Mỹ như ở Đại Học Berkeley, trước Wall Street v.v… Nhưng bên cạnh đó còn
những biểu lộ quần chúng và tự phát như tại Miến Điện, Cam Bốt, v.v… khi người dân
vẽ hình chào đón Tổng Thống Obama và bà Ngoại Trưởng Clinton với niềm hy vọng
dù mong manh rằng nổi niềm oan ức của đám nông dân nghèo hèn được các nhà lãnh
tụ của cường quốc lớn nhất hành tinh đoái hoài.
Không nói
gì đến chuyện đại sự ngoài đường, ngay trong gia đình cũng không ít lần sanh ra
gây gổ trên bàn ăn chỉ vì ý kiến thân hay ghét Mỹ - câu chuyện tào lao chỉ có
thế mà đôi khi anh chị em giận không gặp mặt nhau hàng mấy tháng trời! Sang đến
Hoa Kỳ không ít người lãnh trợ cấp nhà nước vẫn ghét Mỹ, rồi bị trách mắng là tại
sao vừa ăn tiền lại… chửi Mỹ.
Một người
Hoa hay Ả Rập khi bị nước ngoài chê bai rất dễ sanh tự ái vì tinh thần dân tộc.
Nhưng riêng dân Mỹ lại ưa chế nhạo chính quốc gia mình, khi đi ra ngoại quốc bị
công kích họ không cảm thấy bị xúc phạm cá nhân. Có lẻ một là họ đã quen với lề
lối phê bình chỉ trích trong nước, hai là đối với họ chính quyền chỉ được giao
công việc trong bốn năm nên cũng chẳng nhất thiết là đại diện gì cho ai – trái
với giá trị lâu dài mà họ tự hào và tôn trọng là bản Tuyên Ngôn Độc Lập bảo vệ
quyền sống, tự do và mưu cầu hạnh phúc.
Vài năm
trước khi bà Clinton đến Cam-Bốt đã ôm vào lòng một bé gái thoát khỏi nạn mãi
dâm và thốt lên “…em là niềm hy vọng của chúng tôi – you are our inspiration
.... “ Câu nói cho dù chân tình hay là mánh khoé của một chính trị gia lão luyện
nhưng vẫn làm ấm lòng người nghe. Thật khó lòng hình dung ngài Ngoại Trưởng
Dương Thiết Trì bộc lộ được chút tình cảm thân thương giữa con người với nhau kiểu
này.
Hàng trăm ngưòi
Cam Bốt đã viết biểu ngữ trên nóc nhà “Obama S.O.S” kêu gào sự quan tâm đến việc
viên chức nước họ cướp nhà dân chúng. Có thể trong 10-20 năm nửa Trung Quốc sẽ
qua mặt Mỹ để trở thành cường quốc hạng nhất trên thế giới, biết đâu được khi
đó sẽ có người dân Sudan, Ethiopia, Tây Tạng nào giăng bản “Ngài Tập Cận Bình
xin hãy cứu vớt dân oan”
Khi đó Hoa
Lục mới xứng đáng để lãnh đạo thế giới, và người viết sẽ hoạ lại 16 chử vàng
treo trước cửa nhà để dạy con cháu rằng cho dù hai nước láng giềng thế nào cũng
có xích mích nhưng đây là một cường quốc đáng ngưỡng mộ. Còn không thì cứ tạm bỏ
16 chử vàng vào trong góc nhà cho đóng bụi!
No comments:
Post a Comment