Chính sách đối ngoại dưới thời
George W. Bush là một thảm hoạ và còn để lại nhiều di hại cho Hoa Kỳ. Hậu quả có
thể được tóm gọn qua 6 chử “Mỹ dọn cổ mời Tàu xơi” trong khu vực Hồi Giáo ở
Trung Đông và Nam Á.
Hoa Kỳ tốn gần 1.5 ngàn tỷ
USD và 8000 binh lính thiệt mạng trong hai cuộc chiến, nhưng khi các công ty Tây
Phương vẫn còn ngần ngại về tình hình an ninh thì Hoa Lục đã nhảy vào ký các hợp
đồng dầu hoả và khoáng sản khổng lồ tại Iraq [1] và Afghanistan [2]. Ở các thành
phố lớn như Baghdad và Kabul lại tràn ngập tivi, tủ lạnh v.v… mua từ
Trung Quốc.
Gia đình Hoàng Tộc của Saudi
Arabia đang tăng cường hợp tác với Bắc Kinh [3] vì 3 lý do: (1) sợ bị Mỹ bỏ rơi giống như cựu Tổng Thổng
Mubarak của Ai Cập, (2) bực tức vì ảnh hưởng của Do Thái khiến Hoa Kỳ ngày càng
thiên lệch (3) sản xuất dầu hoả tại Mỹ đang tăng nhanh nhờ vào khai thác đá phiến
nên chính sách tại Trung Đông có thể sẽ thay đổi. Hoàng Gia cần tiền để xoa diụ
dân chúng nên mở cánh cửa mời Bắc Kinh đến mua dầu và đầu tư xây dựng hạ tầng,
cả hai việc làm hoàn toàn phù hợp với nhu cầu nhập và xuất cảng của Hoa Lục.
Nhưng Trung Quốc rất khéo léo
đi theo chính sách ngoại giao không những chỉ là nước đôi mà đến nước ba: dùng
quyền phủ quyết tại Liên Hiệp Quốc để che chở cho Iran, đồng thời vẫn trao đổi
mậu dịch và kỷ thuật với Do Thái; như vậy là cùng một lúc hợp tác với cả 3 nước
thù địch gồm Saudi – Iran – Do Thái, đồng thời vẫn ký kết mua dầu với 3 quốc
gia có trử lượng hàng đầu trên thế giới là Saudi – Iran – Iraq.
Trong khi Hoa Lục đầu tư ồ ạt
vào Phi Châu thì các công ty Tây Phương ngày càng gặp khó khăn nhất là từ sau vụ
Pháp đem quân sang Mali , và
quân khủng bố tấn công vào cơ sở sản xuất khí đốt tại Algeria khiến hàng
chục con tin Âu-Mỹ bị sát hại.
Chính sách ngoại giao của Bắc
Kinh tại Afghanistan
cũng vô cùng khéo léo để cùng một lúc thu lợi trên ba mặt. Hoa Lục công nhận cả
hai chính quyền Kabul
và Taliban để tạo tư thế bù đắp lổ trống khi NATO sẽ rút quân khỏi vào năm
2014. Bắc Kinh lại được sự hợp tác của Pakistan để chận đứng ảnh hưởng của Ấn Độ vào Afghanistan .
Hoa Lục có thêm nhu cầu ổn định tại Trung Á để chận việc phiến loạn Hồi Giáo tràn
vào lảnh thổ Tây-Môn-Nhĩ của Trung Quốc.
Ít nhất trong ngắn và trung
hạn Bắc Kinh đang có lợi thế và nhanh chóng phát triển ảnh hưởng tại Trung Đông
và Nam Á, phần lớn nhờ vào chính sách ngoại giao độc đoán bắt đầu từ thời
George W. Bush. Nhưng tiềm ẩn trong đó là mối lo tâm phúc: hai khu vực này là
thùng thuốc nổ nên càng lộ mặt sẽ dễ bị vạ lây! Nga thua Mỹ chạy nhưng cả hai nước
này ngày thêm tự lực về năng lượng, trong lúc Trung Quốc bắt buộc phải can dự vì
nhu cầu năng lượng tăng nhanh. Cứ trong vài năm thể nào cũng có một cuộc khủng
hoảng, nguồn cung cấp bị gián đọạn khiến giá dầu nhảy vọt thì Nga-Mỹ lời to (nhờ
bán dầu) trong lúc Trung Quốc(cùng với Âu Châu, Nhật, Nam Hàn, v.v…) sẽ… than trời.
Có người sẽ cho rằng Mỹ “cấy”
sinh tử phù vào Trung Quốc. Người viết không nghĩ vậy, nhưng đôi khi hay không
bằng hên!
***
[1] China’s Oil
Quest Comes to Iraq – The Diplomat 12/02/2013
http://thediplomat.com/2012/12/02/china-introducing-the-middle-easts-future-hegemon/
[2] China could prove
ultimate winner in Afghanistan
– USA Today 1/26/2013
http://www.usatoday.com/story/news/world/2013/01/26/china-winner-afghanistan/1866571/
[3] Every Nation for Itself: Winners and Losers in a
G-Zero World - by Ian Bremmer
No comments:
Post a Comment