Một số người
Việt nghĩ rằng ít có sự khác biệt trong chính sách ngoại giao giữa hai đảng lớn
tại Mỹ, hoạ chăng đảng Cộng Hoà thường có thái độ cứng rắn trong lúc Dân Chủ chú
trọng nhiều về nhân quyền. Tuy nhiên nhận xét này không chính xác ít nhất là đốI
với lập trường của Hoa Kỳ tại biển Đông.
Từ thập
niên 90 và nhất là dưới thời tổng thống George W. Bush ngành ngoại giao của Mỹ
đã gần như quay mặt khỏi Đông Nam Á để tập trung vào Iraq và Afghanistan. Mãi đến
năm 2010 người ta mới thấy có sự chuyển hướng của Hoa Kỳ từ sau lời phát biểu của
Ngoại Trưởng Hillary tại Diễn Đàn Khu Vực Đông Á vào tháng 07-2010, và sau đó
được Tổng Thống Obama xác nhận vào tháng 10-2010 rằng Mỹ là một cường quốc Thái
Bình Dương sẽ duy trì sự hiện diện trong khu vực.
Dù vậy lập
trường của Hoa Kỳ tại biển Đông vẫn còn rất mới và không là một mối quan tâm
trong quần chúng và Quốc Hội, hoạ chăng chỉ có những chuyên viên nghiên cứu hay
quân sự mới để ý đến. Tiêu biểu là trong 12 tháng vừa qua trên các báo lớn như
New York Times, Los Angeles Times v.v… nhiều nhất là có 5 bài viết trang đầu về
đề tài này, còn đăng tải về Trung Đông hay khủng hoảng kinh tế Âu Châu thì ngày
nào cũng nhắc đến. Theo người viết nhớ và có thể sai sót thì Bộ Ngoại Giao cũng
chưa được Quốc Hội mời lên điều trần về chính sách của Mỹ tại biển Đông cho các
Dân Biểu và Nghj Sĩ thấu đáo.
Lập trường
của Hoa Kỳ hiện cũng chưa thống nhất ngay chính trong ngành Hành Pháp. Một tập
hồ sơ được nhiều người Việt quan tâm mang tên “Cooperation From Strength” (Hợp
Tác trên Sức Mạnh) do Center for a New American Security (Trung Tâm Nghiên Cứu
Chiến Lược của Hoa Kỳ) ấn hành vào tháng 01-2012; bài đầu tiên do tác giả Patrick
M. Cronin và Robert D. Kaplan viết trong đó kể rằng khi Ngoại Trưởng Hillary
Clinton tuyên bố tại Diễn Đãn Khu Vực Đông Á vào tháng 07-2010 là Hoa Kỳ sẽ trở
lại biển Đông thì một chuyên viên ngoại giao kỳ cựu tại Hoa Thịnh Đốn đã phản đối
không cần thiết thách thức Trung Quốc.
Trong các
cuộc tranh luận giữa các ứng cử viên tổng thống của đảng Cộng Hoà cho đến nay không
hề thảo luận về vai trò của Mỹ đối với cuộc tranh chấp biển Đông. Tổng thống
Obama đã công khai tuyên bố khu vực này có tầm quan trọng chiến lược đối với
Hoa Kỳ trong thế kỷ 21, còn về phần đảng Cộng Hoà thì người viết vẫn chưa ghi
nhận lập trường của họ như thế nào về khu vực.
Có người sẽ
cho rằng vì biển Đông là địa điểm chiến lược với tầm quan trọng toàn cầu vào thế
kỷ thứ 21 với 30% số lượng hàng hải quốc tế và trử lượng dầu hoả khổng lồ nên Mỹ
không thể quay mặt đi. Điều này có thể đúng, nhưng từ đó kết luận rằng chính
sách của hai đảng lớn sẽ giống nhau thì còn quá sớm. Hoa Kỳ có hai chọn lựa hoặc
thoả hiệp với Trung Quốc để cùng bảo đảm an ninh hàng hải và hợp tác khai thác,
hay hổ trợ cho các nước nhỏ để ngăn chận tham vọng bành trướng của Hoa Lục.
Chính quyền Obama đã thể hiện bằng lời nói và hành động lập trường thứ hai,
trong khi quan điểm của ứng cử viền Mitt Romney hiện đang dẫn đầu đảng Cộng Hoà
vẫn chưa được tỏ bày.
Một khía cạnh
liên hệ gián tiếp nhưng không kém phần quan trọng là nền an ninh của Do Thái hiện
thời rất bấp bênh do phong trào Hồi Giáo cực đoan, tình hình chính trị bất ổn ở
Iraq – Ai Cập – Syria – Libya, chương trình nguyên tử tại Iran và bởi chính chủ
trương lấn đất của cánh hữu . Thế lực vận động hành lang của Do Thái chắc hẳn sẽ
không để Mỹ không bị chi phối ra những khu vực khác, và dựa vào bài học quá khứ
thì Hoa Kỳ đã từng bỏ rơi Đông Nam Á để đặt trọng tâm chiến lược ở Trung Đông. Trung
Quốc lại không là mối đe doạ cho nền an ninh của Do Thái nên vận động cho sự đổi
chác này rất dễ đối với họ. Dù biết rằng áp lực của nhóm vận động hành lang sẽ
đồng đều lên cả hai đảng Dân Chủ và Cộng Hoà nhưng chính quyền Obama đã tỏ rõ lập
trường thì họ khó lòng thay đổi chính sách hơn.
Cho dù
tình hình biển Đông hiện liên hệ đến nền an ninh của các đồng minh thiết yếu gồm
Nhật – Úc – Hàn nên Hoa Kỳ không thể nào bỏ rơi, nhưng đối với Việt Nam vốn không
hoàn toàn là một nước bạn thì quyền lợi có thể dễ dàng bị trao đổi. Người Việt
lại có khuynh hướng thổi phồng về vị trí chiến lược của đất nước trong khi chúng
ta đã không vận dụng được lợi thế này mà chỉ để ngoại bang lợi dụng dùng làm tiền
đồn trong các tranh chấp quốc tế dẫn đến chiến tranh và phân hoá triền miên
trong hơn ½ thế kỷ.
No comments:
Post a Comment